Tiếng Việt Nam

NHỚ BẮC KINH (Phần II)

criPublished: 2022-07-08 11:48:02
Share
Share this with Close
Messenger Pinterest LinkedIn

Tôi nhớ đã có lần tôi từng hỏi người ấy, sau này tốt nghiệp về nước, anh sẽ nhớ nhất điều gì về thành phố này. Câu hỏi bất ngờ khiến anh ấy trầm ngâm không dứt, và rồi ngay chính bản thân tôi cũng chợt ngẩn ngơ, giây phút ấy tôi bỗng nghĩ về mấy câu thơ nổi tiếng của nhà thơ Chế Lan Viên, “Nơi nào qua lòng lại chẳng yêu thương? Khi ta ở chỉ là nơi đất ở. Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”. Ngày đầu tới Bắc Kinh, đâu ai biết trước rồi mình sẽ yêu nơi này đến thế, đó là thanh xuân, là kỷ niệm, là những tháng năm rực rỡ! Có lẽ bởi vậy mà mỗi du học sinh chúng tôi nếu bất giác nghĩ về ngày phải rời xa Bắc Kinh, dường như ai cũng sẽ thấy có gì như hụt hẫng, như tiếc nuối, như luyến lưu, ai cũng mong ước thời gian có thể quay trở lại để được thêm một lần nữa sống ở nơi đây. Với riêng tôi, dẫu không phải là quê hương, nhưng tôi yêu Bắc Kinh bằng một thứ tình cảm rất đặc biệt, gắn bó đậm sâu và không dễ gì cắt nghĩa.

Dịch Covid-19 bùng phát như một cơn ác mộng với toàn nhân loại trong thế kỷ 21, nó cướp đi sinh mạng của hàng triệu người, ảnh hưởng nghiêm trọng tới kinh tế toàn cầu và nó cũng kéo dài hơn mọi khoảng cách, khiến nhiều kế hoạch buộc phải thay đổi và có cả những cuộc hẹn bị bỏ lỡ, trong đó có cuộc hẹn trở về trường sau dịp nghỉ lễ của du học sinh chúng tôi. Hơn hai năm qua đi, chúng tôi có những người đã tốt nghiệp, có người vẫn hoàn thành chương trình học trực tuyến, vẫn kết nối với giảng viên và bạn bè hàng tuần, hàng ngày, có người lại phải bảo lưu kết quả học tập, nhưng ai cũng có chung một mong muốn là dịch bệnh nhanh chóng kết thúc để được sớm ngày trở lại.

Trở về Việt Nam sau nhiều năm học tập ở Bắc Kinh, tôi sẽ đem những kiến thức và hiểu biết mà mình đã được lĩnh hội để truyền thụ lại cho thêm nhiều bạn sinh viên. Không ai ngăn được nhịp chảy của thời gian, mọi thứ rồi sẽ đổi thay, chỉ có tình yêu vẫn còn đọng lại mãi. Mai này, tôi sẽ cùng người ấy lật giở những tấm hình của ngày xưa rồi nhắc nhau về quãng thời gian chúng tôi đã từng trải qua ở nơi này, đây là tấm hình tôi reo lên như đứa trẻ khi lần đầu tiên được nhìn thấy tuyết rơi, đây là tấm chúng tôi tham gia lễ diễu hành kỷ niệm 70 năm Quốc khánh nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa tại quảng trường Thiên An Môn lịch sử, còn có cả hình ngày chúng tôi tự hào được khoác lên mình chiếc áo học vị…

Tôi sẽ kể cho cô công chúa nhỏ của mình nghe về một thời thanh xuân đầy hoài bão, ba mẹ đã cùng nhau học tập, sinh sống và cùng yêu Bắc Kinh biết bao nhiêu. Mai này, có thể con sẽ không chọn con đường trở thành nhà khoa học như ba mẹ, cũng có thể con sẽ không lựa chọn Bắc Kinh là điểm đến trên hành trình học vấn của mình, nhưng mẹ tin rồi có một ngày con sẽ đến, sẽ yêu và sẽ thấy thành phố này thân thuộc như Hà Nội, như ngôi nhà nhỏ của chúng ta!

Các bạn thân mến, trên đây là phần cuối bài viết “Nhớ Bắc Kinh” của bạn T-T-A-T, cựu du học sinh Việt Nam từng học tại Đại học Khoa học và Kỹ thuật Bắc Kinh. Cảm ơn các bạn đón xem.

Biên tập viên:Sảnh Hoa

首页上一页12 2

Share this story on

Messenger Pinterest LinkedIn